Dắt nhau về nhà ra mắt bố mẹ thế này khiến Lam Uyên có chút hoài niệm. Nhiều năm về trước, khi bước những bậc cầu thang cuối cùng đưa bọn họ rời khỏi trường vào lễ tốt nghiệp, anh cũng nắm lấy tay cô như vậy. Cả hai vô thức bắt trọn lấy đối phương, vô cùng ăn ý.
Cô quay sang hỏi anh:
- Lúc xưa chúng ta cũng nắm tay như vậy, có phải anh đã thích em rồi không ?
Người được hỏi cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên trán cô:
- Khi đó anh còn chưa hiểu được thế nào là thích, thế nào là yêu. Anh chỉ chỉ biết, giây phút bàn tay em đưa tới, anh muốn nắm chặt lấy em, không muốn bỏ lỡ em, vĩnh viễn không phân ly...
Lam Uyên mỉm cười duyên dáng:
- Chứ không phải lúc đó anh trượt chân sắp ngã à?
Quả thật là anh lỡ chân suýt ngã dập mỏ nhưng cô cũng không cần sát phong cảnh như vậy đâu...
Xem